Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Nó muốn khám phá tôi.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Nói chung là tốn thời giờ. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Tôi muốn thi xong được để yên.
Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.