Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Rồi thể hình tính sau. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Không, phải giữ sức khỏe. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Tôi cũng không phản đối đâu.
Lại còn hăng nữa chứ. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Tôi muốn thử những cách khác. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Chỉ có con mèo không ngược. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.