Phimsecs

Cậu học trò làm liều với cô giáo vú bự không mặc áo ngực ở phòng y tế

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.

    Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.

    Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.

    Không được đâu cậu ơi. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.

    Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.

    Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Chưa nổi, đồng chí ạ.

    Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Tác phẩm Bật dậy nào.

    Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.

    Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.

    Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap