Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Có thể cháu học đêm qua.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Có thể cháu học đêm qua. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Tôi không hề phản đối. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.