Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Cái thùng rác lở loét hơn. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
Nhưng mọi người thì khác. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Đó là một niềm an ủi. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.