Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ tình. Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện của cha.
Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Mặt khác nếu công ty đó đang từng bước phát triển, bạn có thể hỏi: Công ty sẽ phát triển theo chiều hướng nào? Ban giám đốc sẽ thực hiện những chiến lược gì? Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ.
Trong phim Cuốn theo chiều gió, Clark Gable vai Rhett Buttler nói với Vivien Leigh vai Scarlett OHara rằng: Tiểu thư ơi, thật ra tôi có chửi rủa ai đâu. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Tôi sẽ không nói về truyền hình và tôi cũng sẽ không nói về thu nhập của các ngành thể thao này nọ.
Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.
Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ. Hoàn toàn ở thế chủ động và không thể né tránh được.
Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt.
Và thực sự Cuomo đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới. Dường như ông có thể phân tích được bất cứ vấn đề nào.
Tôi tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống, các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ. Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim.
Tôi đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi. Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc.
Anh tạo nên một không khí thoải mái thân thiện cho chính anh và cả cho khán giả. Tôi chỉ là một nhà chính trị!! Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn.