Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?". Bạn đã thách đố người ta. Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm.
Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Chương bốn - Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm Thiệt chưa từng thấy ông ta dễ dãi với công ty như vậy bao giờ.
Tôi sẽ để ông đi và tự nhận rằng tôi đã xét lầm ông. Nếu không, sẽ mau quên lắm. Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy.
Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông nhiều. Và những chương trình phát thanh của chúng tôi từ hồi đó tới nay đã cho chúng tôi một địa vị cao hơn những hãng khác. Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta.
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Jim Farley hiểu rằng hạng trung nhân đều thấy tên mình êm ái hơn hết thảy những tên khác. Mười chín thế kỷ trước, Đức Giê-su nói: "Con hãy mau mau theo ý kiến đối thủ của con đi".
Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản: "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Đáng phục là dường nào! Ông ấy yêu tàu làm sao? Và biết rõ nó làm sao? Nhưng cô tôi bảo rằng ông ấy làm luật sư ở Nữu Ước và chẳng bao giờ để ý tới tàu hết. Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó.
(Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác. Tôi sung sướng được ông cho biết ý kiến. Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông.
Sau một bữa tiệc nấu khéo, các ông thường cho gọi người làm bếp vô phòng ăn để khen ngợi họ. Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa. Vậy bạn tặng họ những thứ đó đi.
Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm.
Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Tình thế thay đổi hẳn.