Cháu nói thế không đúng. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Cảm giác như không thể lành lại được. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.
Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.