Sống là gì nếu không có khoái cảm. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Chúng tôi mò mãi không thấy. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Người bảo người là ác. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Thật ra, có gì để mất đâu. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.