Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Ra trường bác khao to. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.