Phimsecs

Em ghệ tây kỷ niệm sinh nhật tuổi 18 bằng chuyện người lớn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.

    Chúng tôi mò mãi không thấy. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.

    Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.

    Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.

    Lát sau, thằng em đi vào. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.

    Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Dùng hay không dùng thì có sao.

    Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.

    Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.

    Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Và ông vội ngoảnh đi.

    Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. - Xin ông bớt mỉa mai cho.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap