Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.
Còn quá nhiều điều để viết. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.
Tôi muốn thi xong được để yên. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.