Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Bác ta không tin đâu.
Tôi kém nhất khoản này. Cái giấc mơ của mình không mất. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Nhưng mà tôi bỏ học. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.