Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt.
Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Vật chất? Bạn đâu có. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.