Phimsecs

Vui mừng khi đi làm công ty đồng nghiệp đều là nữ… nhưng đó là địa ngục

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.

    Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.

    Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.

    Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Mấy con hổ cũng thế. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.

    Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.

    Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.

    Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.

    Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.

    Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Bây giờ là 12h26 đêm. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.

    Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Bác không rõ cháu đi đâu. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap