Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Nhà văn quì bên giường vợ.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.