Họ cố gắng thoát ra ngoài nhưng chỉ có một lỗ thông duy nhất lên mặt đất. Tôi không phải lo gì cả. Một bữa tiệc hội thảo từ thiện.
Trò chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều. Nếu là người lãnh đạo, bạn phải quán xuyến mọi thứ và một trong những vấn đề quan trọng là phải tạo một mối quan hệ tốt với cấp dưới. Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy.
Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên. Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có. Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.
Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này. Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy. Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis.
Ngôn ngữ điệu bộ là như thế. Tôi hít thở thật sâu cố lấy bình tĩnh rồi tự động viên mình: Larry King, Larry King, hỏi tiếp, hỏi tiếp đi. Tổng thống cũng là một con người.
Thấm thía những kinh nghiệm, vốn sống của họ, ta sẽ thấy yêu quý chính cuộc sống của mình. Việc này chắc chắn không bao giờ thừa. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa.
Khi chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu diễn ra, Churchill đã đến nói chuyện với các sinh viên một trường đại học ở ngoại ô Luân Đôn. Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Regis Philbin và Kathie Lee Gifford là những phóng viên điển hình rất thành công từ việc biết cởi mở.
Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người. Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông nói: Tôi thích anh. Mọi người à ra vỡ lẽ.
Hãy nói một cách đơn giản nhất và chân thành nhất. Sau buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi. Tôi từng tham dự nhiều buổi họp và rút ra kết luận như thế này: Buổi họp nào có kế hoạch rõ ràng, được chuẩn bị chu đáo thì rất lý thú, hiệu quả.
Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết) để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là mất duyên con gái. Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên. Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?.