Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến nên bắt chước họ không? Hai tuần sau, đàn gà tàu của bà Druckenbrod vui vẻ cúc cúc và bới đất dưới ánh sáng đèn điện. Ông thất vọng tới nỗi ông xin từ chức và xin cho "một người khác, trẻ hơn, tài giỏi hơn" thay ông.
Cho nên, ta càng làm cho một người nói nhiều tiếng "có" bao nhiêu thì người đó càng dễ thuận ý theo đề nghị của ta bấy nhiêu". Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại: "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho mượn trong vài ngày. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm.
Vì chính cha mẹ y và những người chung quanh y đã làm cho y trở nên như vậy. Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá. Thiếu hòa hợp trong lúc ái ân.
Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được. Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R.
Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy). Mỗi buổi tối ở Nghị viện ra, ông vội về nhà để cho bà biết những tin tức hôm đó.
Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. "Con nên khôn hơn những kẻ khác, nếu có thể được; nhưng đừng cho chúng biết con khôn hơn chúng". Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều.
Nhưng vấn đề không phải ở đó. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt.
Như vậy trong nhiều năm. Rồi ông đi trong mười chín ngày, khắp hai chục xứ, trên ba chục ngàn cây số. Sau cùng, ông nói về đời tư của ông, và kể lể cả tâm sự về nỗi buồn bực trong gia đình ông nữa.
Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Khi Lawes tới, ông hỏi bằng một giọng vui vẻ: "Sao? Tôi để ông giám đốc khám Sing Sing, ông nghĩ sao? Phải có một người giỏi mới được". Em bé đứt tay hay u đầu, vội vàng chạy lại chìa ra cho người lớn thấy, có khi lại tự va đầu vào cái gì cho u lên để được người lớn thương hại vuốt ve.
Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết. Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được". Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh.