Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.
(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Nhưng chờ đến bao giờ.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Đừng lỡ nhiều là được.
Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Không biết thì khó trách.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Về trả vay, cho nhận.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.