Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Không gì tự nhiên mất đi. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Bạn lại cười một mình. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Chạy đi mua thì không có hứng. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.
Mình không bao giờ thả. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.