Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Bạn không mong bác đọc lắm.
Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu. Nhưng tôi không quen phản đối. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về.
Bạn có hai giọng chính. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Xin lỗi em, xin lỗi các con.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.