James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. Nhờ thế, bản thân các nhân viên của anh cũng tỏ ra phấn khích và tự tin hơn hẳn. - Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu.
Nếu không xảy ra những rắc rối ấy, chắc tớ cũng chưa học được cách giao việc cho nhân viên sao cho hiệu quả. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. - Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp.
Jones luôn đến công ty sau khi đã dùng xong bữa sáng và lúc nào cũng về nhà đúng giờ để quây quần cùng gia đình bên bữa tối trong căn nhà ấm cúng của mình. - Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. Huống chi nói đến chuyện cả tập thể và từng cá nhân trong bộ phận của tớ vượt thành tích như thời gian qua! Cậu có thể yên tâm rằng giao việc hiệu quả chính là một nghệ thuật đào tạo và phát triển năng lực con người.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm.
- Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Họ là một đôi khắng khít trong học tập lẫn khi chơi thể thao.
- Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? Nếu có ai cần chia sẻ điều gì với anh thì tốt nhất là hãy đợi đến khi gặp được anh trong bữa cơm tối hiếm hoi, nếu anh về kịp. Áp dụng mức độ này khi bạn hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của người được ủy thác công việc và khả năng rủi ro xảy ra là ở mức tối thiểu.
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. - James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng.
Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi. Cậu hãy nhìn lên đây.
Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Josh đã ra một quyết định không chỉ ảnh hưởng đến bản thân anh ta mà còn đến uy tín của cả bộ phận.
- Không sao, anh cứ tiếp tục đi. Và tệ hơn là sự khác biệt này đang mỗi ngày một rõ rệt hơn! Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp.