Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Làm ơn nhanh nhanh cho. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.
Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Nó cũng không thích tôi lắm. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Tối, bạn đèo bác vào viện. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Tự giác làm một số việc. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân