Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Độ này, bố hay nhường. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Làm thế nào để ngừng viết.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.